Ô cửa sổ nhỏ và niềm hy vọng lớn lao
Hôm nay là một buổi tối rất bình thường đối với bao người, bao gồm cả tôi! Tôi về nhà và bước vào phòng vệ sinh rửa tay, rửa mặt. Sau đó tôi bước về phòng ngủ, thả mình rơi tự do xuống tấm nệm mềm mại trên chiếc giường gỗ. Thật thoải mái, theo thói quen tôi với tay tìm chiếc điện thoại di động.
- Chúng ta chỉ độc thân đến khoảnh khắc nào đấy
- Có những người trẻ làm tôi tin vào ngày mai
- Viết cho tuổi học trò: Gửi đến những bạn đang học cuối cấp
Không có tin nhắn nào cả! Thở dài một hơi, tôi cảm thấy hơi hụt hẫng và dường như cảm giác thấy đau lòng nhiều hơn.
Cậu biết không? Kể từ ngày cậu đi, tôi chẳng còn bận rộn trả lời tin nhắn của cậu vào mỗi tối trước khi ngủ nữa. Vì cậu là người bạn duy nhất của tôi lúc ấy và cả bây giờ cũng thế!
Cũng chẳng còn những buổi sáng chúng ta đi ăn cùng nhau. Tuy tôi không thích ăn hành lá nhưng vẫn chẳng dặn dò cô chủ quán rằng đừng thêm hành, vì tôi thích được cậu vớt hết chúng ra một cách dịu dàng, đầy cưng chiều! Nếu cậu vẫn còn ở đây chắc hẳn cậu cũng sẽ làm thế nhỉ?
Cậu cũng sẽ nấu cơm cho tôi ăn cùng mỗi khi tôi bị mẹ mắng và chẳng dám về nhà. Hoặc khi tôi gọi điện thoại cho cậu và báo rằng mình đang đứng trú mưa ở quán ven đường nào đó, cậu cũng sẽ bất chấp mà đội mưa đến ngay. Còn bây giờ, tôi chỉ hy vọng cậu có thể bình an sống tiếp, nhưng khó quá phải không?
Đêm nay tôi nhớ cậu chẳng thể nào ngủ được. Bước ra ban công, những cơn gió thổi như đang gõ cửa từng nhà, từng đợt, từng đợt vi vu. Tôi ngồi lên chiếc xích đu bằng sắt lạnh ngắt, mắt hướng lên bầu trời cao vời vợi. Buổi tối nắng đã nghỉ ngơi phía cuối chân trời, bầu trời chìm vào màn đêm đen kịt, tưởng như xa vô tận, trông rất ảm đạm và thê lương.
Ánh trăng hôm nay chắc đang rong chơi đâu đó cùng chị gió, nên chẳng thấy xuất hiện nữa, chỉ thấy những vì sao sáng nằm cách xa nhau. Đêm nay có lẽ vắng cậu nên tôi chẳng cảm thấy hơi ấm từ trái tim lan ra khắp cơ thể như những buổi tối lúc trước, khi cậu nhắc tôi phải ngủ sớm, chỉ còn thấy cái lạnh của những cơn gió làm tôi rất tỉnh táo khi nghĩ về kỷ niệm của chúng ta.
Đó là những mảnh ký ức vụn vặt được tôi cẩn thận ghép lại và chiếu lên như một bộ phim trong trí nhớ của mình. Tôi nhớ về những ngày bình yên đó, khi ấy cậu vẫn còn hy vọng rất nhiều vào tương lai. Tuy rằng nằm trên giường bệnh nhưng tâm hồn cậu lại luôn hướng về tương lai xa xăm nào đó chẳng thể gọi tên, một tương lai có thể như bao người mà sống tiếp.
Lúc ấy cậu có thói quen vươn mắt nhìn ra ngoài những ô cửa sổ đã han gỉ vài thanh sắt bằng đôi mắt đen láy và dường như thấm đượm biết bao nỗi buồn của thế gian. Phòng bệnh mà cậu nằm ở dưới tầng trệt, nơi cậu có thể bắt đầu những giấc mơ dịu dàng. Có thể bắt gặp những chú chim nô đùa trên cành lá, những bông hoa cẩm tú nhỏ xíu màu xanh thấm ướt hơi sương và nhìn ngắm bầu trời cũng xanh ngắt một màu hy vọng.
Có lần tôi bắt gặp cậu đang ngẩn ngơ ngắm nhìn những khung cảnh xinh đẹp ấy đến quên ăn, quên ngủ. Lúc đó tôi còn hỏi cậu:
- Bên ngoài cửa sổ có gì đẹp lắm sao?
- Đẹp chứ! Vì đây là nơi tớ có thể ôm ấp và vỗ về niềm hy vọng được sống dù đó chỉ là một hy vọng rất nhỏ nhoi.
Kể từ lần đó, tôi quyết định mua cho cậu một chậu xương rồng nhỏ, đầy những gai góc và đặt len lỏi qua những ô cửa. Cậu cũng tỏ vẻ rất thích thú và đinh ninh rằng:
- Tớ biết vì sao cậu tặng tớ cây xương rồng nhỏ này, tớ sẽ mạnh mẽ hết sức để có thể vượt qua căn bệnh ung thư quái ác này. Nếu không thể thì tớ mong mình ở lại với cậu lâu một chút cũng được...
Tôi hướng mặt ra ngoài cửa sổ, không đáp lại cậu. Nước mắt kìm nén trong lòng bấy lâu lại chực trào. Lúc ấy tôi mới thấy được sự mạnh mẽ của cậu, nó nhiều hơn những gì tôi tưởng. Dáng vẻ luôn kiên cường, mạnh mẽ của cậu khiến tôi rất đau lòng.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp. Tôi rảo bước từ hành lang đến bên phòng cậu. Bước vào trong, vẫn là khung cảnh cũ nhưng cửa sổ lại không mở ra như mọi ngày. Tôi bước về phía cửa sổ và mở then chốt đã gỉ sét, cánh cửa mở ra, những tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào phòng, sưởi ấm căn phòng bệnh nhỏ. Cây xương rồng nay đã nở hoa, hoa màu vàng thẫm, gồm bốn năm cánh. Nhìn thấy những bông hoa tôi liền nghĩ đến câu nói của cậu:
- Khi nào hoa xương rồng nở, khi ấy hy vọng của tớ sẽ được đền đáp!
Bây giờ hoa nở, nhưng cậu đâu mất? Để chiếc giường chỉ còn lại những song sắt lạnh lẽo, chậu xương rồng cô độc đứng đón nắng mai. Cảnh vật vẫn vậy nhưng thiếu bóng cậu, mọi thứ trở nên rất nặng nề.
Hy vọng của cậu cũng bốc hơi theo những đám mây, trôi dạt về những phương trời xa bất tận. Một hy vọng sống mãnh liệt được cậu ấp ủ và lớn lên qua từng ngày, nhưng rồi nó cũng bị căn bệnh ung thư của cậu hoá thành mây trời trôi đi mất.
Tôi nhận ra rất nhiều điều sau sự ra đi của cậu. Không phải cứ hy vọng thôi sẽ được, quan trọng là ý trời có để tôi đạt được nó hay không. Nhưng nếu tôi là cậu, tôi vẫn sẽ tiếp tục hy vọng dù là đến hơi thở cuối cùng. Bởi tôi biết khi chúng ta còn hy vọng thì chúng ta vẫn còn tất cả. Và tôi tin cậu vẫn luôn bên tôi, vẫn đang hy vọng tôi có thể sống tốt hơn mỗi ngày, phải không?
Viết bởi Tuyết Hồng
Trang chủ: AnyBooks.vn, hoặc click: Sách hay, Nguyễn Tuân, Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu, Thơ ca là gì, trích dẫn sách, Cái tôi là gì, Tản văn hay
Chúng ta chỉ độc thân đến khoảnh khắc nào đấy
Đôi khi không thích ai và không ai thích cũng là một loại hạnh phúc. Tại sao em lại cần một người ở...
Sau khi chia tay tôi chẳng thấy đau lòng
Tình yêu có bắt đầu và kết thúc. Người ta bắt đầu gian khổ kết thúc tốt đẹp. Tôi và em bắt đầu...
Có đôi lời em muốn gửi đến anh nhưng sợ sau này lại quên mất. Hay đơn giản sau này em sẽ chẳng còn...
Có những người trẻ làm tôi tin vào ngày mai
Bạn có rơi vào trạng thái mất niềm tin hay chưa? Có bao giờ bạn bị cuộc sống vắt kiệt sức lực...
Viết cho tuổi học trò: Gửi đến những bạn đang học cuối cấp
Những dòng tản văn là những nhắn gửi tới những bạn học năm cuối cấp, biết bao kỷ niệm và kí...
Cậu nhất định phải đối xử dịu dàng với bản thân nhé
Cuộc sống nhẹ nhàng là khi cậu không so đo, tính toán thiệt hơn. Chỉ đơn giản là để trời xanh tự...
Chúng ta của sau này có tất cả nhưng thiếu chúng ta
“Chúng ta đã ngỡ rằng mình sẽ ở bên nhau mãi mãi. Chúng ta đã từng nói với nhau về “sau này” nhưng...
Gửi cậu - Viết cho những nỗi niềm chẳng ai thấu hiểu
Chúng ta chỉ có một lần để sống, hãy coi như tổn thương chính là trải nghiệm mà mỗi người đều...
Tản văn - Chúng ta đang sống hay chỉ đang tồn tại
Cuộc sống vô thường nhưng ngắn ngủi và đẹp đẽ, hãy sống sao để mỗi ngày ta đều có thể nở...
Tình yêu càng đơn giản càng hạnh phúc
Cuộc sống vui vẻ nhất là có một nơi để trở về sau khi hoàng hôn tắt, có một người thương ở bên...
Tuổi trẻ: Còn bao lâu để cố gắng?
Bài viết này sẽ không có những câu nói truyền động lực cho bạn, chỉ có những nỗi đau khiến bạn...
Những Dòng Tản Văn Hay Về Trưởng Thành
Trưởng thành chính là khi trái tim dẫu mong manh, nhưng vẫn chứa đựng được hết bao cô đơn, muộn phiền....
Tản Văn - Bố mẹ chúng ta khổ như thế nào?
Cho đến bây giờ tôi mới ngẫm ra, thời gian chỉ có thể khiến tôi trở thành một người lớn sống...
Tản Văn - Gửi Người Yêu Tương Lai
Gửi anh, người yêu tương lai của em - Em không biết anh là ai càng không biết anh sẽ xuất hiện như thế...
Xem nhiều nhất