Em ở đây, tôi chênh vênh
Anh vô tình thấy em ở hiệu sách.
Cái dáng nhỏ bé, cứ ngó nghiêng tìm sách, thỉnh thoảng khựng lại chăm chú đọc một cuốn. Ngày trước, có người bảo anh, em chỉ trốn mình trong trang sách, chẳng bao giờ để ai hiểu được em. Anh không tin.
Anh quen em trong một chiều mưa. Em, cô bé đã hút anh từ ánh mắt đầu tiên. Cô bé mang khuôn mặt trẻ con, không cao lắm, cách ăn mặc đáng yêu, tay ghì lấy quai ba lô, đứng nép dưới mái hiên cửa hàng của anh trú mưa. Anh không đoán được em bao nhiêu tuổi nữa. Nhưng dù anh không tin vào tình yêu sét đánh, thì ngay giây phút em quay ra nhìn anh, khi ánh mắt chạm nhau, anh đã biết chính xác đây là cô gái anh sẽ yêu, sẽ giữ cho riêng mình.
Thế rồi em bước vào đời anh, từ từ, nhẹ nhàng như nhâm nhi một tách trà lipton nóng.
Em thích đọc sách. Không ai phủ nhận điều ấy cả. Ngồi đối diện em ở quán cà phê, em tập trung đọc, chốc chốc ngó lên xem anh còn đó không. Anh bật cười, cũng ngồi đọc sách, thỉnh thoảng gấp lại nhìn sang em. Rồi một lần, anh hỏi, rằng em có bao giờ bỏ sách một thời gian dài không. Em bảo có, em nói lúc ấy là một giai đoạn chán nản. Em không nói gì nữa, lại quay về với sở thích của riêng em.
Em, có bao giờ em muốn nói ra những nỗi buồn?
Anh nhìn được chúng. Nhìn được những chênh vênh trong mắt em mỗi khi em đọc sách. Anh ở đây, rất gần em. Nhưng em lại như không ở đó, để bản thân lạc tận nơi nào, anh chẳng đuổi kịp. Em không nói với anh. Em có đớn đau, buồn tủi cũng không tìm tới anh. Em tìm đến trang sách.
Người ta nói đúng rồi. Bỗng dưng, người chênh vênh là anh.
Anh những muốn bao lần cướp hết những cuốn sách ấy đi, để bước đến cạnh em, để em thả những tâm tư vào lòng anh, để sống cùng những nỗi niềm của em. Nhưng nhìn em, anh thở dài, không muốn phá vỡ sự bình yên quá đỗi ấy. Dù sự bình yên ấy vốn chẳng thật chút nào, chỉ là cái gì đó em dựng lên, để bảo vệ cho bản thân.
Anh vừa đứng đọc sách vừa liếc nhìn sang chỗ em. Bao lâu rồi chúng ta mới đụng mặt thế này. Vừa bối rối chẳng biết sẽ nói gì với em, vừa muốn ôm em thật sâu bù lại cho bao nhớ mong trong lòng. Anh đang cầm cuốn Tình yêu kéo dài ba năm, tự dưng nghĩ, tình yêu chúng ta đã ba năm rồi.
Anh nói anh có tình cảm với em sau tròn một tháng quen nhau. Em đỏ mặt nói, em cũng thế. Nhưng không ở bên nhau như những người yêu nhau. Chỉ đơn giản là cùng gật đầu đồng ý, chúng ta làm bạn. Và cái tình bạn ấy trôi lặng lờ, mọi kỉ niệm của chúng ta đọng lại trong mỗi cuốn sách anh và em đọc. Chúng ta giấu mọi tâm tư vào những con chữ nhảy múa. Chúng ta không dám tiến, cũng không muốn lùi, cứ lưng chừng để đó.
Em gặp nhiều người mới. Anh gặp nhiều người mới. Chúng ta dõi theo cuộc đời nhau như thế. Rồi lại ngồi đọc sách cùng nhau mỗi sáng Chủ nhật.
Tại sao em không nói, nói ra những tình cảm trong em? Để anh có thể biết, liệu, liệu anh có thể bắt đầu từ bây giờ không. Anh muốn nói, nhưng sợ chúng ta sẽ không thể cùng ngồi đọc sách nữa, sợ em đã có người thương sau ba năm ta yêu nhau mà ở bên người khác.
Có một lần, em không mang sách đi đọc, cứ ngồi nhìn anh đọc, rồi vẽ vời trong sổ. Anh lấy làm lạ. Em trả lời, muốn thử cảm nhận cảm giác của anh. Khi anh hỏi nó ra sao, em nói, nó không thú vị lắm. Từ đó, em ít đọc sách hơn. Em nói chuyện với anh, qua những câu nói, không phải qua sách. Anh mừng thầm, nhưng cũng lại bồn chồn. Anh không muốn, vì anh mà em phải thay đổi bản thân mình.
Em lắc đầu, nói em muốn thế.
Em vẫn mải mê với giá sách trong hiệu, không để ý anh đứng cách vài bước chân. Em đã vào Nam một thời gian, giờ về đây rồi. Hóa ra bồn chồn ngày trước của anh là có căn cứ. Em ngưng đọc sách thời gian ấy, vì muốn ở bên anh trọn vẹn trước khi rời Hà Nội, để anh lại. Anh không biết nên buồn hay nên giận. Thế là không liên lạc.
Anh gấp cuốn Tình yêu kéo dài ba năm lại. Tình yêu của chúng ta không thể chỉ kéo dài ba năm như thế. Cần một câu trả lời rõ ràng hơn. Anh tiến gần lại chỗ em. Vừa lúc, em ngước lên, bỏ cuốn Không gì là mãi mãi xuống. Khoảnh khắc ấy lại quay về, khoảnh khắc em ghì quai balô, đứng nhìn anh. Trời không mưa, chỉ nắng rất chói chang.
Em chào, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ. Anh cầm hai cuốn cả hai vừa đọc ra thanh toán rồi kéo em đi. Em không tỏ vẻ ngạc nhiên. Anh hỏi, em có muốn lại cùng đọc sách ở quán cà phê không. Em lắc đầu. Em muốn đi loanh quanh và trò chuyện đâu đó, em bảo vậy.
“Câu chuyện tình ba năm cũng cần một cái kết chứ?”, anh khẽ vuốt tóc em.
Em chỉ biết cười, em biết, anh rất muốn nghe em nói ra. Phải, nó cần một cái kết, và em thì ở đây rồi, nhưng anh không còn chênh vênh nữa đâu.
“Những người yêu nhau thì hãy ở bên nhau thôi.”, em nhìn sang phía anh.
Anh cười, đôi mắt ấy không còn đượm sầu lo nữa.
Tác giả: Minh Anh (Read & Write)
Trang chủ: AnyBooks.vn, hoặc click: Sách hay, Nguyễn Tuân, Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu, Thơ ca là gì, trích dẫn sách, Cái tôi là gì, Tản văn hay
Gió lạnh đầu mùa - Truyện ngắn Thạch Lam
Gió lạnh đầu mùa của Thạch Lam, bạn sẽ cảm nhận được cảm xúc man mác nhẹ nhàng và sâu sắc trong...
Đọc truyện ngắn Lão Hạc của nhà văn Nam Cao, tác phẩm Lão Hạc được viết năm 1943 đây là một trong...
Lão Hạc - Truyện ngắn Nam Cao
Đọc truyện ngắn Lão Hạc của nhà văn Nam Cao, tác phẩm Lão Hạc được viết năm 1943 đây là một trong...
Gió lạnh đầu mùa - Truyện ngắn Thạch Lam
Gió lạnh đầu mùa của Thạch Lam, bạn sẽ cảm nhận được cảm xúc man mác nhẹ nhàng và sâu sắc trong...
Em ở đây, tôi chênh vênh
Anh quen em trong một chiều mưa. Em, cô bé đã hút anh từ ánh mắt đầu tiên. Cô bé mang khuôn mặt trẻ...
Xem nhiều nhất