Cái tình hào sảng của người lao động
Lớn lên trong khu phố của dân lao động, tôi biết rõ thế nào là cực nhọc, xô bồ của cái nghề này.
Lao động thôi thì tôi gọi chung là lao động chân tay, lao động phổ thông nhỉ?
Sửa xe, công nhân, bán hàng ăn ở chợ, bán rau cải các thứ ấy nhỉ?
- Mỗi một giây còn sống tớ sẽ không bỏ cuộc
- Hạnh phúc là khi được sống là chính mình
- Em vốn dĩ không hiểu thế nào là tình yêu
Tôi không rõ nữa, chỉ biết đa phần người trong xóm tôi không làm việc trong văn phòng, máy lạnh hay ăn mặc sang trọng, lịch sự gì cả. Họ thức dậy vào lúc bốn mấy sáng, lọ mọ bắt nồi cơm lên bếp, hâm lại nồi cá kho để mang đến công trường vào một chút nữa đây. Tiếng xe máy nổ lên, thế là hai vợ chồng mà tôi gọi thân mật là cô chú Lùn ( vì tên chú thế từ thuở sinh ra tới giờ, và ai trong xóm tôi cũng gọi cô chú như thế) làm việc ở công trường cạnh nhà tôi bắt đầu đi làm.
Bố tôi cũng là một người lao động chân tay vì cái thời còn trẻ nhà nội tôi khó khăn đâu đủ điều kiện để đến trường học hành cho tới nơi tới chốn. Thế mà bằng cái nghề thợ hồ ấy, bố nuôi chị em tôi ăn học thành tài cả đấy.
Bố không giàu nhưng tính tính rộng rãi lại có thừa. Bố không học cao nhưng tính nhẩm lại nhanh hơn cả bọn tôi nữa cơ chứ.
Mỗi lần có lương về là bố lại đưa tiền cho mẹ, nấu gì ngon ngon cho “sấp nhỏ”. Hay bố đi từ công trường về với hai gói quà cho hai cô công chúa của bố.
Có lần chị hai tôi bảo bố hà tiện, tiết kiệm lại một chút để có tiền phòng khi bệnh hoạn lúc về già hay để mua cái gì cho bố cũng được, miễn bố đừng có hào phóng như bây giờ là được.
- Trời, tưởng gì cái Hai mày. Bố nói cho con nghe, tiết kiệm là tốt, nhưng mà cái nghèo nó cũng bủa vây bố thôi con ạ. Tính toán chỉ là cho bố nhọc lòng, già đi vì lao tâm mất. Thôi thì có tiền, bố mua đồ cho tụi bây. Nhìn tụi bây vui, bố vui, nhìn má con bây ăn ngon bố hạnh phúc thì mới không bệnh tật được. Có tiền thì ăn đi con ạ, đừng tính toán quá, cuộc đời bố còn bao nhiêu nữa đâu. Cả đời bố nghèo thiệt nhưng chưa bao giờ bố thấy khổ. Vì căn bản bố không hà tiện quá mức. Thế thôi, vui sống nghen tụi con.
Ừ, bố tôi đúng đấy. Tiết kiệm luôn tốt mà, lãnh lương 5 đồng thì chừa lại 2 đồng tiết kìm được rồi, tính toán cách tiết kiệm trong mọi việc chỉ khiến cho cái đầu nặng nề thêm thôi.
Sau này cũng thế, mỗi lần có lương về tôi đều như bố cả. Lương ít thì tiết kiệm ít, nhiều thì theo mức lương nhiều, còn lại có việc cần thì cứ tiêu không tính chi tiết vào đó. Dường như con người ta bị lý thuyết hóa quá nhiều về hai chữ “tiết kiệm”. Phải nói là lối sống tối giản nhỉ, nhưng mà mấy ai lại kìm được lòng mình mỗi khi có tiền trên tay? Cứ vậy mà mỗi khi muốn tự mua cái gì cũng đắn đo mãi, mệt rồi lại không mua nữa. Nhưng mà suy nghĩ nhiều chỉ lắm phiền muộn và buồn buồn vì làm nhiều mà đến tô Phở, ổ bánh mì đầy thịt, cái váy, đôi giày mình thích cũng không mua được. Tiết kiệm vốn ăn vào suy nghĩ của chúng ta ngày nay sâu sắc quá. Nhưng bạn có quên không mục đích sống của mỗi chúng ta không? Sống là phải hạnh phúc, sống là đem lại giá trị ngọt ngào cho mọi người, cho xã hội. Mà suy nghĩ chỉ mệt thì còn tâm trí để sống vui hay không?
Cứ sống như một doanh nhân và chi tiêu như người lao động. Hay nỗ lực như một người thành đạt, chỉ khi nỗ lực ta mới tạo nên thành công và thay đổi cho cuộc đời mình. Rồi khi có được tháng lương đầu tiên thì cứ như một người lao động, đừng chi li quá. Cứ tiêu vào những việc mình muốn rồi tiếp tục sống vui sống khỏe. Ta vui thì mọi người xung quanh cũng vui lây, rồi cứ thế mà nhân đôi cái niềm vui tuyệt diệu đó.
Trở về với khu phố của những người lao động nơi tôi ở, các cô các chú hầu như đều không có bằng cấp hay trình độ đạt đỉnh cao. Nhưng cái cách sống và đối xử với nhau của họ làm tôi thấy vui, thấy hạnh phúc vì tôi được sống trong một nơi đầy tình làng nghĩa xóm như thế.
Xóm tôi cuối tháng lại có một buổi tiệc “tất niên”, là tiệc tự thưởng sau ba mươi ngày lao động mệt nhọc. Cái khu phố chưa bao giờ yên tĩnh, toàn là tiếng cười nói, đi ra khỏi cửa nhà là hồ hởi chào nhau. Kẹt tiền? Có vấn đề không giải quyết được? Cả xóm cùng nhau lo, chuyện một nhà như chuyện của mọi nhà, vì tất cả chúng tôi là một gia đình. Ai ở đây cũng sống hơn một thập kỉ cả rồi.
Có ít ăn ít, có nhiều ăn nhiều, có tiền thì đi sắm đồ chẳng phải tính quá nhiều, mua luôn cũng được, trả góp cũng được, miễn có mua là được. Cái cách sống của dân lao động là vậy đó. Không suy nghĩ nhiều, coi nhau như người thân chia nửa bát gạo với nhau rồi để tháng lương tới trả lại cũng được. Có cái bàn gỗ bỏ đi của nhà này lại trở thành kệ tivi của nhà kia.
Cứ sống vui với nhau mới là cuộc sống đáng để sống đấy chứ!
Viết bởi Thể Hồng
Trang chủ: AnyBooks.vn, hoặc click: Sách hay, Nguyễn Tuân, Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu, Thơ ca là gì, trích dẫn sách, Cái tôi là gì, Tản văn hay
Nếu yêu em họ sẽ không khiến em phải đau khổ
Em yêu chàng trai ấy đến chết đi sống lại, vì anh ấy em có thể sẵn sàng từ bỏ lòng tự tôn của...
Bởi vì có trí nhớ tốt nên em luôn bị quá khứ làm phiền
Thất tình thôi mà, ngoài kia cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, mọi thứ vẫn như cũ. Lòng người đã...
Có quá nhiều thứ trên thế giới này mà con người không thể hiểu được. Có thể kể đến Tình yêu,...
Có những ngày thèm cảm giác ở bên cạnh một người
Ừ, đúng là em đã quen với cô đơn nhưng vào những lúc yếu lòng em vẫn hy vọng có một người ở bên...
Không bao giờ tôi quên, lương tâm người cầm súng
Quyển nhật ký này được tôi cất giữ trong suốt ba năm ở chiến trường. Sau khi về lại Mỹ, tôi vẫn...
Ô cửa sổ nhỏ và niềm hy vọng lớn lao
Tôi nhận ra rất nhiều điều sau sự ra đi của cậu. Không phải cứ hy vọng thôi sẽ được, quan trọng...
Chúng ta chỉ độc thân đến khoảnh khắc nào đấy
Đôi khi không thích ai và không ai thích cũng là một loại hạnh phúc. Tại sao em lại cần một người ở...
Sau khi chia tay tôi chẳng thấy đau lòng
Tình yêu có bắt đầu và kết thúc. Người ta bắt đầu gian khổ kết thúc tốt đẹp. Tôi và em bắt đầu...
Tản văn - Chúng ta đang sống hay chỉ đang tồn tại
Cuộc sống vô thường nhưng ngắn ngủi và đẹp đẽ, hãy sống sao để mỗi ngày ta đều có thể nở...
Tình yêu càng đơn giản càng hạnh phúc
Cuộc sống vui vẻ nhất là có một nơi để trở về sau khi hoàng hôn tắt, có một người thương ở bên...
Tuổi trẻ: Còn bao lâu để cố gắng?
Bài viết này sẽ không có những câu nói truyền động lực cho bạn, chỉ có những nỗi đau khiến bạn...
Những Dòng Tản Văn Hay Về Trưởng Thành
Trưởng thành chính là khi trái tim dẫu mong manh, nhưng vẫn chứa đựng được hết bao cô đơn, muộn phiền....
Tản Văn - Bố mẹ chúng ta khổ như thế nào?
Cho đến bây giờ tôi mới ngẫm ra, thời gian chỉ có thể khiến tôi trở thành một người lớn sống...
Tản Văn - Gửi Người Yêu Tương Lai
Gửi anh, người yêu tương lai của em - Em không biết anh là ai càng không biết anh sẽ xuất hiện như thế...
Xem nhiều nhất