Em xứng đáng được hạnh phúc

EM XỨNG ĐÁNG ĐƯỢC HẠNH PHÚC

“Đôi khi tôi tự hỏi do cuộc sống làm tôi cảm thấy mệt mỏi và buồn chán, hay là do chính suy nghĩ của mình làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi.”

Tôi thấy mình thật là vô dụng, tôi muốn ra đi, ra đi có làm tôi cảm thấy mình đỡ vô dụng hơn không?

Tôi cũng chẳng biết nữa.

Người ta thường nói hãy vui lên nào, có việc gì đâu mà buồn mãi thế nhưng người ta lại chẳng nói làm thế nào để vui hơn cả. Làm gì có ai buồn mà cười được cơ chứ, trừ khi người đó giả vờ cười cho người khác không buồn phiền về mình…

Em xứng đáng được hạnh phúc

Nỗi buồn cứ đeo bám lấy tôi không tha, cảm xúc thì lúc lên lúc xuống, vì một câu nói của ai đó mà suy nghĩ cả ngày trời, có phải tôi nhạy cảm quá hay không hay là tôi đang làm quá mọi chuyện lên?

Hôm nay là một ngày mưa buồn, tôi bất chợt nhìn vào cổ tay mình và những câu chuyện linh tinh, những đường màu xanh xanh ở cổ tay làm tôi thích thú, cứ nhìn chằm chằm vào nó, tôi tự nhiên không muốn chạm vào những nó qua da tiếp xúc với da mà muốn chạm vào nó bằng những vết rạch chằng chéo của dao lam. Á, đau quá! Nhưng mà thích quá, cái cảm giác này đâu ai hiểu được.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi. Trong căn phòng tối, tôi vẫn có những suy nghĩ như vậy.

Từng tia máu nhỏ li ti đọng trên những vết cứa. Đỏ. Đỏ thẫm. Sao không còn đau nữa nhỉ? Hay là vết đau ở tim đau hơn vết cứa nhỏ này nhỉ?

Haha, bỗng tôi cười như điên dại, không thể nào ngừng được. Cười xong rồi lại ôm mặt khóc nức nở.

Nghe thật thảm hại làm sao.

Tôi vô dụng quá, tôi chẳng làm giỏi việc gì, trừ việc làm người khác ghét tôi thôi. Hồi nhỏ, tôi chẳng có mấy về kí ức tuổi thơ, khi nhắc đến nó chỉ có một màng đen xám xịt bao lấy tâm trí tôi bởi vì tôi không có tuổi thơ.

Người ta nói tình mẫu tử nó thiêng liêng lắm, chẳng mấy ai mà vứt bỏ con mình cho người khác nhưng mẹ tôi lại làm thế với tôi. Mẹ ghét tôi lắm ư? Có phải vì tôi mà bố mẹ li hôn? Có phải vì tôi mà họ không được hạnh phúc? Có phải vì tôi mang giọt máu của người đàn ông khác chứ không phải bố mình?

Tôi mệt với chính suy nghĩ của mình, tôi chỉ muốn chết quách đi cho rồi vì tôi chỉ đang tồn tại mà thôi, tôi càng cố gắng bao nhiêu thì người khác lại càng phủ nhận sự cố gắng của tôi, có phải tôi chưa đủ cố gắng hay là người khác không nhìn ra được sự cố gắng này của tôi?

Tự nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên, phá tan bầu không khí u tối lúc này. Tôi lê từng bước chân mệt nhọc đến nghe máy, chưa kịp alo thì đầu dây đã cất tiếng trước: “Đừng khóc nữa, tao biết là mày đang khóc mà.”

Đó là con bạn thân của tôi, đột nhiên tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút xíu, không thút thít nữa, tôi nói:

- Sao mày biết?

- Bởi những ngày thời tiết như này, mày hay buồn lắm.

Nó đã nói đúng tâm trạng của tôi, những ngày mưa rả rích như này tôi hay buồn lắm, bởi một phần tôi mất đi người thân cũng vào một ngày mưa như thế này. Tôi chẳng còn thiết tha gì với cuộc sống này nữa, cứ muốn nằm ngủ mãi mà không bao giờ muốn tỉnh dậy.

Nhưng đó là trước đây còn ngay bây giờ thì đã đỡ hơn rồi vì bên cạnh tôi có một người bạn lúc nào cũng lo lắng cho tôi và cả cảm xúc của tôi nữa.

Nó luôn nói là “Mày phải sống, nhất định phải sống để còn chơi chung với đứa hâm dở như tôi, chỉ có mày mới đủ sức chịu đựng được con người của tao thôi, tao không cho phép bất cứ ai. Ngoài mày.” Những lúc như thế, tôi còn tưởng nó đùa vì nó nói câu này nhiều lắm, khi nào cũng nhắc. Đến phát ngán.

Nhưng giờ đây, từ giây phút này tôi phải cố gắng, không được gục ngã, nó đã cứu rỗi tâm hồn héo úa của tôi, vớt tôi lên từ đống bùn lầy kia nên mình nhất định phải sống sao cho đáng, để không uổng công nó đã tốn thời gian quý báu của mình để dành riêng cho tôi.

Tôi nghĩ bề ngoài nó mạnh mẽ và tưng tửng thế thôi chứ nó cũng nhiều tâm sự lắm, nó lúc nào cũng động viên và ở bên cạnh tôi những lúc tôi tiêu cực, nếu không gặp mặt được thì nói chuyện qua điện thoại. Tôi mà tiêu cực quá thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của nó rất nhiều. Tôi không muốn thế và cảm thấy vô cùng áy náy mỗi khi tâm sự với nó.

Tôi trân trọng nó, tôi thương nó, tôi không muốn nó vì tôi mà buồn, vì vậy phải thật cố gắng thoát khỏi con quỷ nỗi buồn này. Cuộc đời vốn dĩ là những nỗi buồn, vì vậy phải cười nhiều hơn chứ sao lại buồn mãi được. Nhỉ?

Phải sống, để nó không bao giờ phải chứng kiến cảnh tôi rời bỏ thế giới này, để nó không phải tham dự một đám tang ảm đạm toàn sắc trắng của tôi… Giờ đây tôi sẽ sống thật tốt vì nó chính là điểm tựa của tôi.

Cuộc đời là vô vàn những bất công, những muộn phiền nhưng trước giờ cuộc đời nó có đối xử tốt hoàn toàn với ai bao giờ đâu nên phải vui lên thôi. Bởi buồn mãi cũng chán.

Viết bởi Cẩm Tú

Advertisement

(*) Bản quyền bài viết thuộc về AnyBooks.vn. Khi chia sẻ, cần phải dẫn link, trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết và AnyBooks - Kết nối tri thức. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Trang chủ: AnyBooks.vn, hoặc click: Sách hay, Nguyễn Tuân, Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu, Thơ ca là gì, trích dẫn sách, Cái tôi là gì, Tản văn hay

Từ Sách Đến Đời
Sách cùng danh mục
Nghề làm mẹ

Nghề làm mẹ

Một đời người, một dòng sông, mấy ai là kẻ đứng trông bến bờ. Muốn qua sông phải lụy đò. Đường...

Tôi từng nghĩ sẽ tìm được một người bạn tốt nhưng họ lại dần bỏ đi

Tôi từng nghĩ sẽ tìm được một người bạn tốt nhưng họ lại dần bỏ đi

Cuộc sống ai cũng mong muốn tìm được một tình bạn đẹp, nhưng không phải ai cũng đủ can đảm nhìn...

Tuổi trẻ: Còn bao lâu để cố gắng?

Tuổi trẻ: Còn bao lâu để cố gắng?

Bài viết này sẽ không có những câu nói truyền động lực cho bạn, chỉ có những nỗi đau khiến bạn...

Bạn đã từng nhìn thấy ánh mắt đầy ao ước của mẹ chưa?

Bạn đã từng nhìn thấy ánh mắt đầy ao ước của mẹ chưa?

Tôi cứ ngỡ sau này mẹ sẽ sống cho mình, nhưng không ngờ cả cuộc đời mẹ đều dành hết cho gia ...

Tuổi 18 em được gì trong đời?

Tuổi 18 em được gì trong đời?

Tuổi 18 người ta nói đầy mộng mơ và hoài bão của đời người. Tuổi 18 trong khi bạn bè có những thành...

Tôi đã không đến dự hôn lễ của mẹ

Tôi đã không đến dự hôn lễ của mẹ

Suy cho cùng thì "Người ta có rất nhiều nơi để đến, nhưng chỉ có một chốn để quay về. Gia đình...

Vụ cướp cuối cùng của gã tội phạm

Vụ cướp cuối cùng của gã tội phạm

Cuộc đời này sẽ không thiên vị ai cả, người xứng đáng có được hạnh phúc rồi sẽ có được,...

Hạnh phúc là khi được sống là chính mình

Hạnh phúc là khi được sống là chính mình

Liệu rằng nếu tôi bác bỏ đi suy nghĩ ấy thì tôi có được sống theo cách mình muốn không? Hôm nay,...

Advertisement
Sách hay nên đọc
Tản văn - Chúng ta đang sống hay chỉ đang tồn tại

Tản văn - Chúng ta đang sống hay chỉ đang tồn tại

Cuộc sống vô thường nhưng ngắn ngủi và đẹp đẽ, hãy sống sao để mỗi ngày ta đều có thể nở...

Tình yêu càng đơn giản càng hạnh phúc

Tình yêu càng đơn giản càng hạnh phúc

Cuộc sống vui vẻ nhất là có một nơi để trở về sau khi hoàng hôn tắt, có một người thương ở bên...

Tuổi trẻ: Còn bao lâu để cố gắng?

Tuổi trẻ: Còn bao lâu để cố gắng?

Bài viết này sẽ không có những câu nói truyền động lực cho bạn, chỉ có những nỗi đau khiến bạn...

Những Dòng Tản Văn Hay Về Trưởng Thành

Những Dòng Tản Văn Hay Về Trưởng Thành

Trưởng thành chính là khi trái tim dẫu mong manh, nhưng vẫn chứa đựng được hết bao cô đơn, muộn phiền....

Tản Văn - Bố mẹ chúng ta khổ như thế nào?

Tản Văn - Bố mẹ chúng ta khổ như thế nào?

Cho đến bây giờ tôi mới ngẫm ra, thời gian chỉ có thể khiến tôi trở thành một người lớn sống...

Tản Văn - Gửi Người Yêu Tương Lai

Tản Văn - Gửi Người Yêu Tương Lai

Gửi anh, người yêu tương lai của em - Em không biết anh là ai càng không biết anh sẽ xuất hiện như thế...

Anybooks.vn - Kênh thông tin giới thiệu sách, review sách, chia sẻ những cuốn sách hay nên đọc dành cho độc giả.