Tôi đã không đến dự hôn lễ của mẹ
"Tôi đã không đến dự hôn lễ của mẹ!"
"Sao em không đến dự hôn lễ?"
"Ngày cưới của mẹ, dù có giận mẹ thì em cũng nên đến chứ!"
Hôm ấy, có một đứa trẻ hơn mười tuổi đã chui rúc vào một góc ở sau vườn nhà chỉ để trốn tránh việc phải đến dự tiệc cưới của mẹ. Nó đã ngồi đó rất lâu nhưng không ai nhận ra sự vắng mặt của nó. Lúc ấy, có một thoáng nó không biết mình nên buồn hay nên vui vì điều đó.
Nhưng cuối cùng, đứa trẻ ấy đã bật khóc nức nở. Hoá ra, một buổi tiệc cưới lại có thể khiến cho người ta bận đến không phát hiện ra sự vắng mặt của con mình!
Thật ra, hôm đó nó không muốn đến lễ cưới không phải vì giận mẹ, cũng chẳng phải vì không thích dượng, chỉ vì nó cảm thấy sự có mặt của mình vốn dĩ không hề quan trọng. Nó nghĩ rằng bản thân chẳng qua cũng chỉ là một trong hàng trăm vị khách mời, có cũng được mà không có cũng sẽ chẳng sao.
Ít lâu sau đó, mẹ nó đã sinh thêm một bé gái. Điều này càng làm nó hoài nghi về sự quan trọng của mình trong mắt mẹ và dượng. Dượng luôn cưng chiều em gái nó hết mực, nhưng đối với nó chỉ có lạnh nhạt và thờ ơ, thậm chí đôi lúc còn nói ra những lời nói vô tình lại khiến nó tổn thương.
Mẹ nó vừa bận bịu công việc, vừa phải chăm sóc cho cả gia đình nên chẳng còn thời gian đâu mà quan tâm đến nó. Dần dần, nó càng trở nên trầm tính, chui rúc vào một thế giới vô hình mà nó tự tạo ra.
Ở đó nó có thể tự do làm chính mình, tự do khóc lóc, làm loạn, tự do nhìn lại những tổn thương sâu trong tâm hồn. Nhưng không ai hiểu những điều đó cả, mọi người cho rằng nó đã bị tâm thần, nó cần phải đến bác sĩ, không thể để nó tiếp tục ở lại nhà.
Sau những lời đốc thúc từ họ hàng, bạn bè thì dượng và mẹ quyết định mang nó đến gặp bác sĩ. Theo chuẩn đoán của bác sĩ thì nó bị trầm cảm, rất cần sự quan tâm và chú ý của phụ huynh vì đây không phải là một căn bệnh có thể dùng thuốc chữa trị dứt được.
Những ngày sau đó, quả thật mẹ nó đã quan tâm nó nhiều hơn trước. Nhưng sau gần một tháng tình trạng nó vẫn không tiến triển tốt hơn, nên mẹ nó càng lúc càng tỏ ra mệt mỏi. Đến một ngày nọ, khi tiêu cực đã đến đỉnh điểm, nó đã uống một nắm thuốc gồm rất nhiều loại khác nhau có trong nhà.
Giữa đêm, nó vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, khuôn mặt cũng chuyển qua xanh mét, nom rất đáng sợ, một lát sau nó đã gục trong nhà vệ sinh. Mẹ và dượng đưa nó đến bệnh viện trong tình trạng hoảng loạn, tay chân đều không ngừng run rẩy.
Mẹ nó vừa khóc vừa than, rốt cục nó vì điều gì mà tiêu cực đến vậy chứ?
Sau gần một tiếng, bác sĩ nói nó đã không còn nguy hiểm, khi ấy mẹ và dượng nó mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Vốn định bỏ hết công việc để ở lại chăm sóc nó, nhưng nó nhất quyết không chịu ở lại bệnh viện, thế nên đã chuyển về nhà vào hai hôm sau đó.
Về đến nhà, trong lúc dọn dẹp mẹ nó đã vô tình phát hiện lá thư tuyệt mệnh của con mình trong hộc bàn, bà run run mở ra đọc thì chỉ thấy một câu duy nhất:"Mẹ à! Liệu có bao giờ mẹ sợ mất con chưa?" Đọc xong, bà đã khóc rất nhiều, đến khi nước mắt đã không còn có thể rơi.
Thử hỏi, có người làm cha, làm mẹ nào trên thế gian này mà không yêu, không sợ mất đi con mình chứ?
Bà rất yêu, rất thương nó, chỉ là không còn thể hiện ra như lúc trước. Vậy mà nó lại một mực nghĩ rằng mình không còn quan trọng với mẹ, bà càng nghĩ càng thấy thật giận, nhưng cũng thật thương nó.
Liền tìm nó giãi bày hết lòng mình. Nó nghe xong không nói một lời, chỉ là nước mắt đã lặng lẽ tuôn rơi rất nhiều. Giây phút đó, bà biết một điều rằng, nó đã hoàn toàn hiểu ra tất cả!
Vài năm sau, khi nó đã trở thành một cô thiếu nữ đoan trang, hiểu chuyện thì dượng và mẹ nó cũng tích góp đủ tiền để mua một căn nhà mới tốt hơn. Lần này, nó không ở chung với mẹ nữa, nó đã lớn, đã có thể tự mình lập nghiệp và sinh sống.
Vào bữa tiệc tân gia, nó đã mang theo nụ cười rạng rỡ đến dự. Nhưng người ta vẫn vô tình bắt gặp nó lén chạy ra phía sau nhà rồi khóc nức nở. Lần này, nó khóc cho mẹ vì cuối cùng mẹ đã có thể hoàn thành ước nguyện của mình.
Tuy chưa bao giờ nói ra, nhưng điều nó mong muốn nhất luôn là mẹ nó có thể sống trong một căn nhà ấm áp, và cảm thấy hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình.
Và nó cũng có một phần là khóc cho số phận lẻ loi của mình. Dù nó đã không còn là một con bé hơn mười tuổi, nhưng vì từ bé đã thiếu vắng tình yêu thương của cha nên khó trách lúc ấy nó lại xúc động đến vậy!
Suy cho cùng thì "Người ta có rất nhiều nơi để đến, nhưng chỉ có một chốn để quay về. Gia đình - đó là nơi bình yên và an toàn nhất trong cuộc đời của mỗi chúng ta." (Sưu tầm)
Thế nên dẫu nó có buồn cho phận mình bao nhiêu đi chăng nữa thì nó vẫn luôn xem ngôi nhà ấy là gia đình, là bến bờ hạnh phúc duy nhất nó có thể nương tựa vào.
Viết bởi Tuyết Hồng
Trang chủ: AnyBooks.vn, hoặc click: Sách hay, Nguyễn Tuân, Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu, Thơ ca là gì, trích dẫn sách, Cái tôi là gì, Tản văn hay
Vụ cướp cuối cùng của gã tội phạm
Cuộc đời này sẽ không thiên vị ai cả, người xứng đáng có được hạnh phúc rồi sẽ có được,...
Hạnh phúc là khi được sống là chính mình
Liệu rằng nếu tôi bác bỏ đi suy nghĩ ấy thì tôi có được sống theo cách mình muốn không? Hôm nay,...
Tình yêu sẽ xuất hiện vào lúc bạn không ngờ đến nhất
Đến một ngày, tình yêu sẽ đến và bắt cóc bạn đi, biến bạn trở thành một con người khác. Người...
Nói rồi, nhưng anh bước không qua
Tôi nghĩ phụ nữ đôi lúc cũng sợ cảm giác phải trở nên mạnh mẽ, cứng rắn”, đôi lúc tôi cũng...
Mỗi một giây còn sống tớ sẽ không bỏ cuộc
Thế giới rộng lớn, tớ vẫn lại tin rằng ai đó sẽ bước vào căn phòng u tối của tớ nói rằng "xin...
Cái tình hào sảng của người lao động
Có ít ăn ít, có nhiều ăn nhiều, có tiền thì đi sắm đồ chẳng phải tính quá nhiều, mua luôn cũng được,...
Nếu yêu em họ sẽ không khiến em phải đau khổ
Em yêu chàng trai ấy đến chết đi sống lại, vì anh ấy em có thể sẵn sàng từ bỏ lòng tự tôn của...
Bởi vì có trí nhớ tốt nên em luôn bị quá khứ làm phiền
Thất tình thôi mà, ngoài kia cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, mọi thứ vẫn như cũ. Lòng người đã...
Tản văn - Chúng ta đang sống hay chỉ đang tồn tại
Cuộc sống vô thường nhưng ngắn ngủi và đẹp đẽ, hãy sống sao để mỗi ngày ta đều có thể nở...
Tình yêu càng đơn giản càng hạnh phúc
Cuộc sống vui vẻ nhất là có một nơi để trở về sau khi hoàng hôn tắt, có một người thương ở bên...
Tuổi trẻ: Còn bao lâu để cố gắng?
Bài viết này sẽ không có những câu nói truyền động lực cho bạn, chỉ có những nỗi đau khiến bạn...
Những Dòng Tản Văn Hay Về Trưởng Thành
Trưởng thành chính là khi trái tim dẫu mong manh, nhưng vẫn chứa đựng được hết bao cô đơn, muộn phiền....
Tản Văn - Bố mẹ chúng ta khổ như thế nào?
Cho đến bây giờ tôi mới ngẫm ra, thời gian chỉ có thể khiến tôi trở thành một người lớn sống...
Tản Văn - Gửi Người Yêu Tương Lai
Gửi anh, người yêu tương lai của em - Em không biết anh là ai càng không biết anh sẽ xuất hiện như thế...
Xem nhiều nhất