Em vốn dĩ không hiểu thế nào là tình yêu

Em vốn dĩ không hiểu thế nào là tình yêu?

Chap 1

"Vài người có thể làm trái tim bạn tan vỡ nhưng bạn vẫn yêu, yêu họ đến từng mảnh vỡ." (Sưu tầm)

Em vốn dĩ không hiểu thế nào là tình yêu

___________

"Chỉ là một nụ cười lại có thể khiến anh đơn phương cả đời, có đáng không?" Khi anh chuẩn bị rời đi, tôi đã hỏi anh. Câu hỏi này khiến anh sững người một thoáng. 

"Em vốn dĩ không hiểu thế nào là tình yêu!" Anh khẳng định 

"Vậy anh hiểu thế nào về tình yêu?" Tôi dừng lại một lát rồi đi đến trước mặt anh, nhìn vào đôi mắt anh, tôi hét lớn:"Anh có thể yêu, có thể theo đuổi một người, vậy tại sao em lại không thể? Vì em chính là người đồng tính ư?"

Anh lẳng lặng nhìn về hướng khác, tôi lấy hết can đảm, nói tiếp. Vì tôi sợ nếu bỏ lỡ cơ hội này thì cả đời cũng sẽ không thể nói ra những lời ấy:"Em thật sự nghiêm túc yêu anh!" 

Lúc ấy anh mới nhìn vào mắt tôi, trong đôi mắt sâu hút ấy của anh dường như có một chút dao động, cũng có thể đó chỉ là một chút thương hại cuối cùng anh dành cho tôi. 

Chuyện xảy ra vào một tối, khi tôi vừa đi hát từ phòng trà về. Anh đi phía sau, vừa đi vừa hát nghêu ngao với vẻ mặt vô cùng phấn khởi, trên tay cầm một cái ly, đong đưa qua lại theo từng bước chân anh. "Em mới về à?" Anh hỏi tôi.

"Ừ! Anh cũng đi làm về à?" Tôi đáp. 

"Thế em ăn cơm chưa? Anh cho cái này!" Anh cười, rồi tiến đến gần hơn, đưa cho tôi cái ly trong tay. "Đây là chè đậu đỏ em thích, chỗ này bán ngon lắm!" 

Tôi bất giác tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn nhận lấy ly chè từ tay anh, trái tim lại đập loạn xạ, nụ cười và câu cảm ơn cũng trở nên gượng gạo sau hành động này của anh. "Em cảm ơn!" 

Có lẽ, anh không hề biết rằng tối hôm đó tôi đã trằn trọc đến sáng vì cảm thấy hạnh phúc. Nhớ lần đó, tôi chỉ tùy tiện nói chè đậu đỏ ngon, thật không ngờ anh lại nghĩ tôi yêu thích món ấy mà khắc ghi trong lòng đến tận bây giờ. 

Thật ra, tôi không thích ăn chè đậu đỏ, nhưng cũng không ghét món này, nên tôi vẫn muốn để anh hiểu lầm, một sự hiểu lầm luôn khiến lồng ngực tôi tràn ngập cảm giác ấm áp. 

Ly chè đậu đỏ anh tặng tôi đã để trong tủ lạnh đến khi nó sắp hỏng mới đành mang ra ăn. Bởi chỉ cần là anh tặng, tôi đều sống chết mà cất giữ và bảo vệ nó. Ly chè này chính là ngoại lệ, vì tôi không ăn thì cũng chỉ có thể đem bỏ, nên chỉ đành tận hưởng những gì ngọt ngào nhất mà nó mang lại.

Hôm sau, anh lại bất ngờ mang về một ly chè đậu đỏ hệt như hôm qua. Lần này, tôi giữ vẻ mặt bất ngờ lâu hơn. Vì có nằm mơ tôi cũng không ngờ rằng anh lại mua nó cho tôi tận hai lần liên tiếp. 

Anh im lặng nhìn tôi một lát, khiến tôi cũng không biết nên nói gì, không gian bỗng rơi vào trạng thái yên lặng. Trời đã khuya nên dãy trọ nơi tôi và anh ở phòng nào cũng đều đã đóng cửa đi ngủ, không còn một tiếng động. Chỉ còn tiếng gió xào xạc qua những tán lá, đôi lúc, tôi nghe được cả tiếng thở của mình. 

Bỗng anh mở lời, giọng nói trầm ấm của anh đã kéo tâm hồn đang bay xa của tôi trở về thực tại. "Nếu em thích ăn chè đậu đỏ như vậy thì hôm nào anh cũng mua nhé?" 

Câu nói của anh đối với một người yêu đơn phương anh bốn năm như tôi sướng rơn. Nhưng cũng làm tôi thắc mắc không thôi, vì sao anh lại đột nhiên đối tốt với tôi như thế? 

Anh đã nhận ra tình cảm của tôi rồi chăng? Hay vì một lý do nào đó, một lý do ngược lại có thể khiến tôi tan nát cõi lòng? 

Tôi không tài nào đoán được lòng anh, nó sâu như đại dương, lúc thì gợn sóng, lúc thì lặng thinh. Nhưng tôi không thể dối lòng mình, vì tôi đã ao ước ngày này rất lâu, ngày mà anh quan tâm tôi dù chỉ là giả vờ.

"Như vậy sao được, thật ra…" Cuối cùng, khi thật sự nhìn vào mắt anh, tôi lại buông lời từ chối, nhưng khi chưa kịp nói hết câu thì đã bị anh cướp lời. "Nếu không thể ăn mỗi ngày thì vài hôm anh lại mua cho em. Như thế được chứ?" 

"Vậy để em trả tiền lại cho anh!" Tôi đinh ninh nói. Anh nhìn tôi cười cười, rồi đáp:"Quán này mới mở nên giảm giá, với lại giá gốc cũng rẻ rề! Có tốn bao nhiêu tiền đâu mà trả!" Nói dứt câu, anh liền đi về phòng. 

Thế là tôi lại thêm một buổi tối không ngủ được, nhưng hôm nay khác hẳn hôm qua, lần này, tôi không ôm hạnh phúc mà là ôm mớ bòng bong và rất nhiều những câu hỏi vì sao. Tôi ngồi bật dậy, viết nhạc. 

Đây là thói quen từ lúc tôi học cấp 3, mỗi lần mất ngủ tôi đều sáng tác nhạc rồi ngồi hát một mình. Sau đó thấy bài nào hay liền hát cho anh nghe. Nhưng tối hôm nay tôi đã ngồi hơn một tiếng vẫn cứ viết rồi lại xoá, chẳng thấy ưng câu nào. 

Chắc vì tâm trạng tôi quá đỗi rối ren nên lời nhạc cũng vì thế mà trở nên lộn xộn. Cuối cùng, tôi ngồi bật dậy, với lấy cây đàn guitar rồi hát bài hát của người ta:

"Tôi là ai trong anh?

Cứ nhìn sâu trong tim

Nếu mình hai tâm hồn

Nếu nỗi buồn chia đôi

Có mùa đông trên cao

Có mùa hạ trong veo

Giọt nước mắt để dành

Cho một nụ hôn sâu…"

Em vốn dĩ không hiểu thế nào là tình yêu?

Chap 2

Những ngày sau đó, tối nào tôi cũng nhận được một ly chè đậu đỏ từ anh. Khoảng một tuần sau, tôi bắt đầu thấy ngán đến tận cổ, nhưng vẫn cố gắng ăn tiếp, vì tôi không muốn phụ lòng anh.

Có lẽ, anh dường như cũng nhận ra điều ấy, hoặc một lý do nào đó đã khiến anh không đến mua chè nữa, nên tần suất mang chè về cho tôi cũng giảm đi.

Cuối cùng, không nhịn được nữa nên tôi đã hỏi anh:"Tại sao...anh lại mua chè cho em?" Ban đầu, tôi định sẽ suy nghĩ ra một câu hỏi khéo léo hơn, nhưng lại nghĩ mãi không ra câu nào, đành phải nói huỵch toẹt.

Anh suy nghĩ một lát, rồi đáp lại với vẻ mặt có chút mất tự nhiên. "Thì...vì em thích ăn!"  Vì tôi thích ăn ư? Liệu tôi có thể coi đây là sự quan tâm "thân thiết" mà anh dành cho mình không? Hay đó chỉ là do tôi tự mình đa tình?

Tối hôm ấy, đã rất trễ nhưng vẫn chưa thấy anh về phòng trọ, tôi thấy rất lo lắng cho anh, vì anh từ trước đến nay dù bận đến thế nào cũng sẽ về phòng, không khi nào qua đêm bên ngoài. Tôi đứng ngồi không yên, rất muốn nhấc máy gọi cho anh.

Nhìn dãy số điện thoại trên màn hình, tôi lại không đủ dũng khí để ấn gọi. Bởi tôi là gì của anh chứ? Anh không về thì có liên quan gì đến tôi? Nhưng tôi vẫn gọi với tư cách một người bạn tốt. "Alo! Anh chưa về à?" Tôi ngập ngừng hỏi.

"Chưa! Em rảnh không? Đến đây tâm sự một chút!" Anh nói với giọng khàn khàn, có vẻ như đang say. "Anh đang ở đâu?" Tôi liền hỏi.

"Chỗ cũ!" Câu trả lời của anh chỉ vỏn vẹn hai từ. Tôi tắt điện thoại, lấy áo khoác rồi vội vã bắt taxi đi. Đã hơn 12 giờ nên đường phố Sài Gòn cũng không còn dáng vẻ đông nghịt người qua lại, taxi cũng vì thế mà có thể đi nhanh hơn.

Suốt dọc đường đi, lòng tôi bồn chồn không thôi. Tôi rất hiểu anh, anh là một chàng trai luôn làm theo nguyên tắc của mình. Ngoài dịp lễ tết, thời gian còn lại rất hiếm khi tôi thấy anh uống rượu bia.

Vậy vì sao hôm nay anh lại một mình uống say đến thế chứ? Lo nghĩ một hồi, taxi cuối cùng cũng đã dừng lại ven đường. Tôi chạy nhanh vào con đường đất nhỏ thì thấy anh đang ngồi một mình trên chiếc ghế đá quen thuộc. Tiến đến gần hơn, tôi phát hiện dưới nền đất có rất nhiều những vỏ lon bia, hẳn anh đã uống rất nhiều.

"Sao anh lại ngồi một mình ở đây?" Tôi hỏi với dáng vẻ lo lắng. "Hoá ra, cố chấp yêu đơn phương một người dẫu biết không có kết quả là cảm giác này!" Giọng anh run run, nhỏ xíu, tôi đoán rằng anh đang khóc.

Hoá ra, hôm nay là ngày người tôi yêu, yêu đơn phương một người khác! Cảm giác nhói đau khi tôi yêu đơn phương anh, cuối cùng anh cũng đã trải qua. Mọi chuyện xảy ra đột ngột, tôi nhất thời không biết nên làm thế nào, ngồi xuống cạnh anh, tôi thì thầm:"Trong chuyện tình yêu, không thể buộc người ta đáp trả lại tình cảm của mình một cách công bằng, anh à!"

Tôi an ủi anh là thế, nhưng có lẽ giây phút ấy, người nên được an ủi chính là tôi. Lòng tôi rối như tơ vò, tôi bắt đầu suy nghĩ về những ly chè đậu đỏ mà anh mang về mỗi tối. Rồi lại nhớ đến lý do anh mua nó mỗi ngày, tôi tự hỏi liệu những ngày tháng qua, anh đối tốt với tôi đều là thật lòng chăng? Nhưng có lẽ, chính tôi đã mơ mộng quá xa vời.

Anh chẳng qua chỉ là tặng tôi một chút ngọt ngào, tôi liền say đắm cả thanh xuân. Nhưng dù tôi tặng lại cho anh bao nhiêu bản tình ca, anh cũng nghe mãi chẳng thấu. Có lẽ, đây là quy luật của việc "yêu" và "được yêu".

Tôi lặng yên nhìn anh, trong đêm tối, ánh đèn đường từ xa hiu hắt chiếu rọi lên tóc, lên đôi mắt đang ướt nhòe của anh. Đột nhiên anh quay sang nhìn tôi bằng ánh nhìn đượm buồn:"Cô ấy nhẫn tâm lắm!" Anh nói giọng đứt quãng, tôi phải rất cố gắng mới nghe ra được.

Anh không quan tâm tôi có đang lắng nghe hay không mà vẫn nói tiếp như thể đang tự tâm sự với chính mình:"Cô ấy rời đi rồi, cô ấy...bỏ lại anh rồi!" Tôi không giỏi trong việc an ủi người khác, thấy anh khóc tôi cũng rất đau lòng. Nhưng lúc này tôi chỉ có thể cùng anh uống bia. Có lẽ, anh đã yêu rất đậm sâu, yêu bằng cả trái tim của mình.

Anh khóc đến khi đã thấm mệt, gục đầu lên vai tôi mà thiếp đi lúc nào không hay. Tôi tiếp tục khui một lon bia, rồi lại một lon, thật kỳ lạ, hôm ấy tôi không hề cảm nhận được chút nào vị đắng của bia, chỉ toàn cảm giác chua xót dâng lên trong lòng.

Tôi nhìn anh đang ngủ bên cạnh thật lâu, những lon bia đã giúp tôi có thêm rất nhiều can đảm, tôi dùng hết thảy sự dịu dàng của mình, đặt một nụ hôn lên trán anh. "Đừng lo lắng gì cả, em sẽ luôn bên anh, dẫu với tư cách một người bạn!" Tôi thì thầm.

Lúc ấy, tôi nghĩ chỉ cần có thể tiếp tục bên cạnh anh như vậy, thì dẫu làm bạn bè cũng được. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ thoáng qua, bởi một khi đã yêu, ai mà không mong muốn đối phương chỉ thuộc về riêng mình chứ?

“Hoặc là lao vào tình yêu, hoặc là bạn sẽ sống trong nỗi sợ hãi”

— Jonathan Larson, “Rent”

Thật ra, tôi muốn dùng tất cả những gì mình có được, mang ra đặt cược hết vào lần yêu này. Tôi không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào, để rồi phải nói hai chữ "tiếc nuối" trong vô vọng.

Suy nghĩ một lát, tôi dần thiếp đi trên vai anh. Dường như đây là cảm giác mà tôi tìm kiếm bấy lâu nay ở nơi thành thị vội vàng này, cảm giác bình yên và ấm áp khi được ngủ gục bên cạnh anh.

Sau này tôi mới biết lý do khiến anh mua chè đậu đỏ cho tôi, và cũng là lý do khiến anh không mua nữa. Hoá ra là anh đơn phương cô gái bán chè, nên lấy cớ mua chè chỉ để nói với cô dăm ba câu làm quen, tán tỉnh.

________________________________

Chap cuối

Sáng hôm sau, tôi không rõ anh có nhớ những gì mình đã làm tối qua không, nhưng hẳn anh biết, tôi là người duy nhất không bỏ mặc anh một mình. Anh cảm ơn tôi một cách chân thành, nhưng cũng có phần ngượng ngùng. Tôi không đáp lại, chỉ khẽ cười.

Thời gian sau đó, anh không mua chè đậu đỏ cho tôi nữa, tuy rằng ngoài mặt tôi luôn vui vẻ nhưng trong tim lại hụt hẫng biết bao. "Chè đậu đỏ" như một sợi dây vô hình mà anh tạo ra, nó có thể kết nối tôi và anh trong suốt mấy tháng trời, vậy mà lúc này, anh lại chính tay cắt đứt đi một cách không thương tiếc.

Sau này tôi mới biết lý do khiến anh mua chè đậu đỏ cho tôi, và cũng là lý do khiến anh không mua nữa. Hoá ra là anh đơn phương cô gái bán chè, nên lấy cớ mua chè chỉ để nói với cô dăm ba câu làm quen, tán tỉnh.

Vào một ngày đẹp trời, anh quyết định mua một bó hoa thật tươi, và chọn một chiếc nhẫn thật lấp lánh để cầu hôn cô. Nhưng đến nơi anh mới bàng hoàng nhận ra cô ấy đã không còn bán chè ven đường nữa, cô ấy đã theo chồng rồi…

Sau đó ít lâu, anh hỏi tôi rằng:"Liệu phải mất bao lâu mới có thể quên đi một người?" Tôi không đáp lại, lặng thinh một lát, tôi quyết định hát anh nghe để vỗ về những thương tổn trong tim anh. Vì chính tôi cũng không rõ bản thân phải mất bao lâu để có thể quên anh!

Đã có lúc, tôi tuyệt vọng cùng cực với tình yêu của mình và nghĩ rằng đã đến lúc "buông tay" rời đi. Nhưng quanh đi quẩn lại, nụ cười anh vẫn luôn khắc sâu nơi tâm khảm, khiến tôi tham lam mà nhớ về những hồi ức xinh đẹp cùng anh. Cuối cùng vẫn là tôi không nhịn được mà bật khóc trong màn đêm lạnh lẽo.

"Buông tay một người", nói thì dễ nhưng để làm được thì tôi còn phải khóc thầm thêm bao nhiêu đêm nữa đây?

_________________

Có một người vì anh,

Mà bật khóc trong màn đêm lạnh lẽo

Có một người vì anh,

Mà bỏ đi quy tắc của chính mình

Có một người đang rất nhớ anh…

Tôi ôm đàn ngồi hát vu vơ, lúc ấy tôi thấy mình như con ve sầu đang râm ran những bản tình ca mà ngoại trừ mùa hạ ra, bất kể là mùa nào cũng không có cơ hội được nghe thấy, những bản tình ca mà ve sầu chỉ viết dành riêng cho mùa hạ.

Tôi rất muốn anh nghe thấu những lời ca từ tận đáy lòng tôi như đang thét gào lên một cách đau đớn, nhưng anh vẫn lặng im như khi mùa thu bất chợt nghe thấy tiếng hát của ve sầu, sâu trong lòng anh chỉ có cảm giác lạ lẫm, khó hiểu.

Một lúc sau, anh trở về phòng của mình, căn phòng chỉ còn mình tôi ngồi lặng thinh. Bỗng mẹ tôi gọi đến hỏi thăm vài ba câu và rồi thúc đẩy tôi nhanh chóng có người yêu.

Thật ra, ba mẹ tôi đều biết tôi không thích con gái, nhưng có lẽ sâu trong lòng họ vẫn luôn ấp ủ một hy vọng dù chỉ là nhỏ nhoi, có thể bị dập tắt bất cứ khi nào. Tôi cảm nhận được tình yêu của ba mẹ dành cho mình là rất lớn, tuy tôi không muốn phụ lòng họ, nhưng tôi càng không muốn mình tự lừa dối bản thân.

Nên tôi không biết phải đáp lại thế nào, chỉ có thể cười trừ cho qua.

Tôi như dần dần chìm sâu vào mớ cảm xúc hỗn độn của mình thì điện thoại lại vang lên. "Alo! Mày rảnh không?" Đầu dây bên kia vang lên giọng buồn thiu của Mai, nhỏ bạn tôi. "Tao đây! Mày sao vậy?" Tôi tò mò hỏi nó.

"Tao chia tay với người yêu rồi!" Nó nói giọng thút thít. Tôi nghe xong chỉ biết thở dài, vì đây đã là lần thứ ba nó nói câu này với tôi bằng giọng điệu buồn rầu. Ấy vậy mà lần nào cũng như lần nào, không quá ba bốn bữa sau nó lại hí hửng quay lại hẹn hò cùng người yêu nó.

"Mày chắc chắn chứ?" Tôi hỏi. "Thì...tao dỗi nên nói chia tay, còn người ta thì chưa đồng ý." Nó ngập ngừng nói. Lòng tôi đang nặng trĩu, giờ thêm nhỏ Mai lại càng nặng hơn. "Điều quan trọng nhất trong tình yêu chính là câu tỏ tình và lời chia tay. Câu tỏ tình thì mày có thể nói nhiều lần, nhưng lời chia tay chỉ nên nói một lần hoặc không!"

Sau một hồi an ủi, nó cuối cùng cũng hiểu ra đôi chút, liền cảm ơn tôi rối rít rồi tắt máy. Suy đi nghĩ lại thì cuộc đời buồn cười vậy đó, ta có thể tư vấn phương án tốt nhất trong tình yêu cho người khác, nhưng mãi không có đáp án cho chuyện tình của mình. Chuyện tình về ly chè đậu đỏ…

“Con đường tình yêu không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng không phải không có đường nào để đi. Nếu bạn cho rằng tình yêu của mình đã đến bước đường cùng, vậy xin đừng đổ lỗi cho tình yêu đó mong manh, đó là các bạn chưa cố gắng hết sức đi tìm con đường khác mà thôi.”

Viết bởi Tuyết Hồng

Advertisement

(*) Bản quyền bài viết thuộc về AnyBooks.vn. Khi chia sẻ, cần phải dẫn link, trích dẫn nguồn đầy đủ gồm tên người viết và AnyBooks - Kết nối tri thức. Mọi hành vi sao chép hoặc trích nguồn, chia sẻ bài viết không đầy đủ đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Trang chủ: AnyBooks.vn, hoặc click: Sách hay, Nguyễn Tuân, Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu, Thơ ca là gì, trích dẫn sách, Cái tôi là gì, Tản văn hay

Từ Sách Đến Đời
Sách cùng danh mục
Khi crush cũng thích mình là cảm giác gì?

Khi crush cũng thích mình là cảm giác gì?

Hóa ra tương tư là như thế, mỗi một giây phút trôi qua đều dài như cả một thế kỷ. Tớ có thể mất...

Tản Văn - Yêu đơn phương đau lắm ai ơi

Tản Văn - Yêu đơn phương đau lắm ai ơi

Yêu đơn phương luôn có hai cảm xúc song hành với nhau, đó là vui vẻ đến mức không kiềm chế được,...

Gửi em, cô gái chưa từng nghĩ đến bản thân

Gửi em, cô gái chưa từng nghĩ đến bản thân

Cuộc đời ngắn ngủi lắm em ơi, chẳng biết sau này thế nào. Chỉ biết những ngày qua em đã cố gắng,...

Em xứng đáng được hạnh phúc

Em xứng đáng được hạnh phúc

Người ta thường nói hãy vui lên nào, có việc gì đâu mà buồn mãi thế nhưng người ta lại chẳng nói...

Nghề làm mẹ

Nghề làm mẹ

Một đời người, một dòng sông, mấy ai là kẻ đứng trông bến bờ. Muốn qua sông phải lụy đò. Đường...

Tôi từng nghĩ sẽ tìm được một người bạn tốt nhưng họ lại dần bỏ đi

Tôi từng nghĩ sẽ tìm được một người bạn tốt nhưng họ lại dần bỏ đi

Cuộc sống ai cũng mong muốn tìm được một tình bạn đẹp, nhưng không phải ai cũng đủ can đảm nhìn...

Tuổi trẻ: Còn bao lâu để cố gắng?

Tuổi trẻ: Còn bao lâu để cố gắng?

Bài viết này sẽ không có những câu nói truyền động lực cho bạn, chỉ có những nỗi đau khiến bạn...

Bạn đã từng nhìn thấy ánh mắt đầy ao ước của mẹ chưa?

Bạn đã từng nhìn thấy ánh mắt đầy ao ước của mẹ chưa?

Tôi cứ ngỡ sau này mẹ sẽ sống cho mình, nhưng không ngờ cả cuộc đời mẹ đều dành hết cho gia ...

Advertisement
Sách hay nên đọc
Tản văn - Chúng ta đang sống hay chỉ đang tồn tại

Tản văn - Chúng ta đang sống hay chỉ đang tồn tại

Cuộc sống vô thường nhưng ngắn ngủi và đẹp đẽ, hãy sống sao để mỗi ngày ta đều có thể nở...

Tình yêu càng đơn giản càng hạnh phúc

Tình yêu càng đơn giản càng hạnh phúc

Cuộc sống vui vẻ nhất là có một nơi để trở về sau khi hoàng hôn tắt, có một người thương ở bên...

Tuổi trẻ: Còn bao lâu để cố gắng?

Tuổi trẻ: Còn bao lâu để cố gắng?

Bài viết này sẽ không có những câu nói truyền động lực cho bạn, chỉ có những nỗi đau khiến bạn...

Những Dòng Tản Văn Hay Về Trưởng Thành

Những Dòng Tản Văn Hay Về Trưởng Thành

Trưởng thành chính là khi trái tim dẫu mong manh, nhưng vẫn chứa đựng được hết bao cô đơn, muộn phiền....

Tản Văn - Bố mẹ chúng ta khổ như thế nào?

Tản Văn - Bố mẹ chúng ta khổ như thế nào?

Cho đến bây giờ tôi mới ngẫm ra, thời gian chỉ có thể khiến tôi trở thành một người lớn sống...

Tản Văn - Gửi Người Yêu Tương Lai

Tản Văn - Gửi Người Yêu Tương Lai

Gửi anh, người yêu tương lai của em - Em không biết anh là ai càng không biết anh sẽ xuất hiện như thế...

Anybooks.vn - Kênh thông tin giới thiệu sách, review sách, chia sẻ những cuốn sách hay nên đọc dành cho độc giả.