Tản Văn - Những kiếp người bị quên lãng
Những kiếp người bị quên lãng
Vừa tan học, tôi cảm nhận được tiết trời đầy nóng nực của ban trưa. Thay vì phải trở về trên chuyến xe buýt quen thuộc ngay lúc này thì tôi quyết định đặt xe về nhà.
“Cháu có cần đi xe không? Bác lấy rẻ giống Be với Grab thôi!” Một lời đề nghị đến từ một bác xe ôm độ chừng 60 tuổi ngoài, tóc đã hoa râm phần nào, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi đầy mong chờ câu trả lời từ tôi.
Định bụng từ chối, bởi tôi không tin “xe ôm truyền thống” lại rẻ như Grab hay các tài xế công nghệ khác.Nhưng sao cái câu “Bác lấy rẻ giống Be với Grab thôi!” làm tôi không kìm được mà đồng ý.
Vẫn trên con đường quen thuộc hằng ngày, nhưng không phải ở khuôn khổ chật hẹp của xe buýt, mà là trên yên xe của bác xe ôm truyền thống đầy hiền từ, chất phác và có phần lam lũ.
“Cảm ơn cháu. Cháu là chuyến xe đầu tiên từ ban sáng tới giờ của bác đấy. Khổ lắm giữa thời buổi thế này, muốn các cháu tin rằng mình không “chặt chém” khách hàng thật khó.”
“Tâm lí chung của bọn cháu thôi bác ạ. Sao bác không thử đăng kí chạy xe công nghệ để tiện hơn, kiếm cũng được nhiều hơn phần nào ạ?”
Đáp lại tôi lại là khoảng im lặng và tiếng cười trừ của bác.
“Còn tiền thuê phòng hằng tháng, tiền ăn còn không đủ thì lấy đâu mà mua điện thoại hở cháu. Với cả bác cũng lớn tuổi rồi, không rành rọt với máy móc như bọn trẻ tụi con…Mà chắc cũng do thời xe ôm bọn bác sắp hết rồi cháu ạ.” Một giọng nói đầy yêu đời, vui tươi. Nhưng tôi vẫn cảm nhận được một nỗi buồn sâu xa.
Xem thêm:
- Học Từ Những Điều Nhỏ Nhặt Trong Cuộc Sống
- Tuổi trẻ là những chuyến đi
- Thanh Xuân Là Những Nuối Tiếc
Về đến nhà, vẫn là con đường cũ đấy thôi. Nhưng sao hôm nay, tôi thấy dài vô tận. Có lẽ vì lòng mang một nỗi buồn không tên. À, có thể vì tôi buồn cho các bác xe ôm truyền thống, buồn vì một hình ảnh từng hiện hữu, nay lại không còn nhộn nhịp như ban đầu. Buồn chung cho những giá trị cũ dần mai một. Thời đại của công nghệ thông tin, ta không thể trách việc cải tiến xe ôm truyền thống thành xe ôm công nghệ. Chỉ trách cho số phận bạc bẽo của một kiếp người, ngày đây mai đó, mưu sinh từng đồng, vất vả hỏi thăm từng người rằng họ có cần đặt xe không? Trách sự lãng quên vô tình của thời gian. Thời gian cứ trôi chầm chậm như vô hình, nó làm ta quên đi sự hiện diện vốn có. Đến khi nhìn lại, tất thảy đều có sự biến đổi. Không chỉ có bác mà còn hằng vạn con người, hằng nghìn việc bị bỏ quên. Phải chăng đó là dấu hiệu cần phải thay đổi? Phải thay đổi, phải có sự mới mẻ, phải đáp ứng đủ nhu cầu của một xã hội nhộn nhịp ngày một hiện đại thì mới sinh tồn được. Phải, đó là quy luật, một quy luật thật vô tình biết bao.
Mãi miên man với dòng suy nghĩ vẩn vơ và một nỗi buồn chợt xuất hiện trong lòng đè nặng lên trái tim của tôi, thế là đến nơi lúc nào tôi cũng chẳng nhận ra. Chuyến xe của tôi là hai mươi ngàn, tôi biếu bác tất cả ba mươi. Vì tôi muốn được nhận thêm một phần hạnh phúc. Mười ngàn dư dả để bác tạm quên đi gánh nặng “Tiền nhà tháng này lại chậm trễ rồi”. Mười ngàn tuy ít nhưng tôi muốn an ủi trái tim của bác, muốn xoa dịu nỗi đau trong tôi. Giá mà có một phép màu nào đó, tôi ước cho những con người này sẽ luôn hiện hữu, luôn ở đấy không bao giờ bị lớp bụi thời gian phủ mờ.
Nếu có thể, đôi lúc bạn bỏ ra thêm tám, chín nghìn đồng để đi xe ôm truyền thống thử. Nếu bạn gặp bác xe ôm giống tôi thì may thật. Vì ít nhất bạn đã làm một việc tốt, giúp một ngày làm việc của họ đỡ vất vả hơn, không phải mòn mỏi chờ đợi từng người cần đặt xe nữa. Bởi để kiếm được một người cần xe ôm như bây giờ thật khó. “Bác đã ngồi từ sáng đến giờ với hi vọng tiếng gọi xe từ một người nào đó, cháu biết không, có ngày còn không được hai chuyến xe nữa cháu ạ” .Còn không thì cứ xí xóa, đừng đánh đồng cả một tập thể xe ôm truyền thống như vài người mà tôi đã thấy trên mạng xã hội. Đừng làm như thế bạn à, xin đừng tẩy chay và có cái nhìn sai lệch. Bởi vẫn có các bác, các ông chờ đợi cả ngày để đi một hai cuốc xe mà thôi. Và hiển nhiên, họ rất vui khi có khách cần đến mình, bởi khi ấy họ chi phí để trang trải cuộc sống, có được chút tiền dành dụm cho gia đình. Nhưng chỉ vì một thành phần làm chúng ta đánh giá sai về các bác xe ôm thì thật bất công với họ. Người có người này người kia, hãy suy xét kĩ trước khi mất niềm tin hoàn toàn vào người chạy xe ôm truyền thống bạn nhé.
Xã hội càng phát triển thì có vài giá trị bị quên đi, cũng như hình ảnh ông đồ, trong bài thơ cùng tên của Vũ Đình Liên, một thời vàng son, người người xếp hàng xin chữ thì giờ đây chỉ còn:
Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay
Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?
Viết bởi Thể Hồng
Trang chủ: AnyBooks.vn, hoặc click: Sách hay, Nguyễn Tuân, Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu, Thơ ca là gì, trích dẫn sách, Cái tôi là gì, Tản văn hay
Tản Văn - Bố mẹ chúng ta khổ như thế nào?
Cho đến bây giờ tôi mới ngẫm ra, thời gian chỉ có thể khiến tôi trở thành một người lớn sống...
Tản Văn - Không Nỗ Lực Đừng Tham Vọng
Thành công và sự nỗ lực - Đừng tham vọng tìm kiếm sự thành công trong bất cứ lĩnh vực nào từ cuộc...
Tản Văn - Gửi Người Yêu Tương Lai
Gửi anh, người yêu tương lai của em - Em không biết anh là ai càng không biết anh sẽ xuất hiện như thế...
Tản Văn - Cô đơn một phần của trưởng thành
Có bất cứ chuyện gì buồn phải học cách tự mình vượt qua, tự hong khô nước mắt. Không có ai nhắc...
Những Dòng Tản Văn Hay Về Trưởng Thành
Trưởng thành chính là khi trái tim dẫu mong manh, nhưng vẫn chứa đựng được hết bao cô đơn, muộn phiền....
Tản văn - Chúng ta đang sống hay chỉ đang tồn tại
Cuộc sống vô thường nhưng ngắn ngủi và đẹp đẽ, hãy sống sao để mỗi ngày ta đều có thể nở...
Tình yêu càng đơn giản càng hạnh phúc
Cuộc sống vui vẻ nhất là có một nơi để trở về sau khi hoàng hôn tắt, có một người thương ở bên...
Tuổi trẻ: Còn bao lâu để cố gắng?
Bài viết này sẽ không có những câu nói truyền động lực cho bạn, chỉ có những nỗi đau khiến bạn...
Những Dòng Tản Văn Hay Về Trưởng Thành
Trưởng thành chính là khi trái tim dẫu mong manh, nhưng vẫn chứa đựng được hết bao cô đơn, muộn phiền....
Tản Văn - Bố mẹ chúng ta khổ như thế nào?
Cho đến bây giờ tôi mới ngẫm ra, thời gian chỉ có thể khiến tôi trở thành một người lớn sống...
Tản Văn - Gửi Người Yêu Tương Lai
Gửi anh, người yêu tương lai của em - Em không biết anh là ai càng không biết anh sẽ xuất hiện như thế...
Xem nhiều nhất