Thanh Xuân Là Những Nuối Tiếc
CHÚNG TA CỦA NGÀY ẤY
Như thường lệ, giữa cái nắng nóng gay gắt của Sài Gòn, tôi lại tìm cho mình một không gian riêng để thả hồn vào những câu chữ. Tôi đi thật nhanh về nhà, đi vào căn phòng của mình và bắt đầu suy nghĩ xem nên viết gì. Cuối cùng, tôi lại từ bỏ vì cơn buồn ngủ ập tới, khiến tôi say mê và rồi tôi đánh một giấc đến chiều.
“Tôi đứng dưới gốc bàng, nhìn về con hẻm phía trước. Lối vào con hẻm hầu như đã hoàn toàn được bao phủ bởi rêu phong xanh mướt, hai bên tường có những dây thường xuân quấn lấy. Con hẻm rất ngắn, chỉ cần đứng nhìn từ đầu hẻm vào là có thể thấy được cuối hẻm luôn, nơi đó có một cây phượng vĩ già cỗi, đỏ rực như những khát khao năm nào của tuổi trẻ, như tình yêu tuổi mười bảy cháy bỏng nhưng cũng mang đầy tiếc nuối và hơn nữa nó còn là màu của kí ức tuổi học trò trong mỗi chúng ta.
- Tuổi trẻ là những chuyến đi
- Những cuốn truyện ngôn tình về thanh xuân ngập tràn cảm xúc
- Sống Đơn Giản Chính Là Hạnh Phúc
Lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời xanh cao vời vợi, ngắm nhìn những cơn gió nô đùa qua kẽ lá, lướt ngang những chùm hoa phượng thắm tươi, cành cây rung lên xào xạc như đang cười trong sự vui đùa của gió. Bỗng... tôi phát hiện có hai bạn, một nam một nữ đang đi ra từ con hẻm nhỏ. Tay trong tay, tôi vẫn nhớ dáng hình cậu thanh niên ấy. Cậu ấy hơi cao, đi đôi giày trắng và mặc đồng phục học sinh, trên vai mang một chiếc cặp và xách một chiếc cặp khác trên tay còn lại. Về phần cô gái, dáng người nhỏ nhắn, cũng mặc đồng phục và đi giày trắng, thoạt nhìn họ thực sự đẹp đôi. Nhưng ngặt nỗi là dù cố đến cỡ nào tôi vẫn không thể nhìn thấy rõ mặt mũi của hai người. Rồi họ đi mất, tôi nhìn xung quanh, yên tĩnh đến lạ thường... Hình ảnh chàng trai và cô gái mà tôi vừa bắt gặp như thoáng qua, như một thứ hồi ức đọng lại nơi trái tim vang vọng về một màu xưa cũ. Tuy xưa, tuy cũ kĩ, nhưng dường như tôi cảm thấy như vừa hôm qua, thật đẹp... đẹp đến đau lòng. Chợt trái tim tôi thắt lại, nỗi buồn mang tên kí ức quanh quẩn, bao trùm tâm trí tôi. Tôi vẫn lẳng lặng đứng đó, nước mắt cũng lẳng lặng thi nhau rơi xuống..."
Đột nhiên...
“Meooo meooo” thì ra là con mèo nhỏ của tôi đang đứng ngay cạnh đầu tôi và không ngừng kêu gào. Tôi ngồi bật dậy, bất chợt cảm thấy mặt mình còn vương vài giọt nước mắt, cảm giác hụt hẫng bao trùm khi sự việc nãy giờ mà tôi đang mơ màng nhìn thấy, tất thảy đều là một giấc mơ. Tôi bước xuống giường, pha một tách trà xanh, hương trà giúp tôi tỉnh táo hơn, tôi với tay bật bài nhạc “ Memory”
“Everybody hurst sometimes, everybody hurts somday / Everything gonna be alright, go and raise a glass and say,/ hey [...] Cause the drinks bring back all the memories. And the memories bring back memories, bring back you...”
Tạm dịch rằng:
“Sẽ có khi bạn cảm thấy đau đớn, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Nào nâng ly lên và nói rằng... Ly rượu này sẽ mang về tất cả những kỉ niệm. Kỉ niệm sẽ mang đến cho bạn những hồi ức...”
Lời bài hát vang lên, tôi lục tìm trong những ngăn bàn và tìm thấy quyển nhật kí. Đó là quyển nhật kí năm cấp hai mà tôi đã viết khi biết rung động. Vì nó là cả gia tài, là một mảng lớn kí ức đẹp đẽ thời thanh xuân của tôi nên tôi vẫn luôn gìn giữ rất kĩ, chỉ là cũng lâu lắm rồi chưa mở ra. Bởi mỗi lần mở ra tôi sẽ lại đắm chìm vào nó, vào những câu chuyện góp nhặt, vụn vặt thời xuân xanh còn cắp sách đến trường. Và hơn hết là đắm chìm vào khoảng không của nuối tiếc.
Ai cũng chỉ có một lần để sống, vì vậy hãy sống hết mình. Nếu thanh xuân của bạn có sai lầm, thì bạn đã làm rất tốt. Bởi tuổi trẻ phải có nuối tiếc thì mới gọi là thanh xuân.
Và nuối tiếc lớn nhất thời thanh xuân của tôi là đã bỏ lỡ cậu. Năm ấy, tôi có một tình yêu, rất yêu nhưng là yêu đơn phương. Yêu thì tôi mới biết đây thôi, lúc ấy tôi nghĩ mình chỉ là thích theo kiểu con nít mà mấy đứa bạn tôi hay gọi là trẻ trâu ấy. Sau này tôi mới hiểu thật ra khi ấy tình cảm của mình chính là yêu, dù là năm bao nhiêu tuổi, nhưng lúc đó nó đã đủ chân thành và đáng được trân trọng.Tôi nhớ mình đã đọc ở một quyển sách rằng:
“Khi bạn yêu ai đó bằng cả tấm lòng, hẳn bạn sẽ hi sinh tất cả chỉ để ở bên họ cùng sống những phút giây hạnh phúc, dẫu có là ngắn ngủi, dẫu có phải đổi lấy bao nhọc nhằn gian nan, vẫn chấp nhận hết.”
Nói thì nói vậy tôi, tôi đã không đủ dũng cảm trong câu chuyện của chính mình. Năm còn học cấp hai là năm tháng vô ưu vô lo nhất đối với các bạn học sinh, nhưng riêng tôi thì không. Tôi kém may mắn hơn nên chẳng dám vô tư như một đứa trẻ, tôi trầm tính, ít nói, và thành tích cũng chẳng xuất sắc, hơn nữa... tôi còn bị trầm cảm từ bé. Tôi vẫn luôn ngại tiếp xúc với mọi người và chơi thân chỉ với một cô bạn. Cho đến khi chàng trai ấy xuất hiện. Chàng trai ấy đã tô thêm những sắc màu tươi sáng cho cuộc sống tôi. Bởi đời mỗi người giống như là một hành trình được viết trong một quyển sách. Chỉ có thể viết lên, nhưng không xoá được, lại càng không có ngày xuất bản. Cậu đã viết tên mình lên hành trình đó và có lẽ nó sẽ mãi in hằn nơi đó, chẳng bao giờ xoá được, chỉ thời gian là thứ khiến nó phai nhoà mà thôi. Tình cảm tôi dành cho cậu trôi qua không nhanh không chậm. Đủ để tôi biết yêu là khi con người ta sẽ hoá ngu ngốc mà dốc cạn niềm tin vào đối phương, dù chưa một lần được đáp đền, đủ để tôi hiểu thế nào là vừa thấy cậu lòng bỗng dưng rộn ràng, và bắt đầu quan tâm về sở thích của người khác. Hay chỉ đơn giản là những ánh mắt trộm nhìn cậu từ phía sau, mượn cớ hỏi han chỉ để bắt chuyện cùng cậu, cùng những lần ghen tuông khi bắt gặp cậu vui đùa cùng bạn nữ khác dù tôi chẳng có cớ gì để ghen.
Tôi vẫn cứ vậy mà ngắm nhìn cậu mỗi ngày, say mê nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Người ta nói:” Khi bão giông qua đi, người ta sẽ học cách yêu bản thân hơn bao giờ hết.” Nhưng theo tôi, sau khi đi qua những ngày giông bão cuộc đời, phần thưởng mà tôi nhận được chính là được gặp cậu. Được học chung một lớp, và được quen biết cậu. Tuy chẳng thể kết duyên cùng nhau, nhưng chúng tôi đã cùng nhau cố gắng, trở thành tri kỉ của nhau trên con đường tri thức. Mỗi ngày đều về chung đường, rẽ vào con hẻm nhỏ có cây phượng nơi chúng ta cùng tựa lưng vào nhau, mắt nhìn về hai hướng và trái tim cũng chẳng thể dung hoà một nhịp đập. Mỗi khi ngồi ngẩn ngơ, tôi hay tự hỏi “Phải chăng ngày đó chúng ta đều yêu nhau nhưng không ai đủ dũng khí để tỏ bày, hay vì lí do nào đó mà ta bỏ lỡ nhau?”
Phải! Thanh xuân của tôi đã nuối tiếc thế đấy!
Hi vọng bạn đang thích/ yêu thầm ai đều có đủ dũng cảm để đối mặt, mắt nhìn về một hướng, đặt tay lên nơi tim mình và bày tỏ. Cũng mong bạn có thể thành công, thất bại đương nhiên cũng sẽ chẳng sao đâu, bởi thanh xuân mà! Cố lên! Chúc cho hai bạn bên nhau dài lâu. Vì sao ư? Vì tôi tin bạn làm được.
Viết bởi Tuyết Hồng
Trang chủ: AnyBooks.vn, hoặc click: Sách hay, Nguyễn Tuân, Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu, Thơ ca là gì, trích dẫn sách, Cái tôi là gì, Tản văn hay
Tuổi trẻ chính là những chuyến đi khỏi vỏ bọc an toàn của cha mẹ để bạn có thể tìm cho mình chính...
Thần tượng hoàn hảo trong mắt tôi là mẹ
Tôi có thể không được làm fan cứng, không được ca sĩ hay người mẫu nổi tiếng nào biết đến mình,...
Tuổi trẻ là những chuyến đi
Tuổi trẻ chính là những chuyến đi khỏi vỏ bọc an toàn của cha mẹ để bạn có thể tìm cho mình chính...
Xin đừng làm tổn thương mẹ thiên nhiên nữa...
Những hậu quả về việc khai thác tài nguyên quá mức hay ô nhiễm môi trường là rất kinh khủng. Nếu...
Thanh Xuân Là Những Nuối Tiếc
Và nuối tiếc lớn nhất thời thanh xuân của tôi là đã bỏ lỡ cậu. Năm ấy, tôi có một tình yêu, rất...
Cuộc sống vô thường nào ai biết trước ngày mai
Cuộc sống vô thường chúng ta chẳng ai có thể biết trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, giống như...
Để em kể anh nghe câu chuyện của hai ta lúc về già
Yêu là tâm tư tình cảm trong lòng của hai người phải rõ ràng, có khuất mắt thì phải nói để cùng...
Thần tượng hoàn hảo trong mắt tôi là mẹ
Tôi có thể không được làm fan cứng, không được ca sĩ hay người mẫu nổi tiếng nào biết đến mình,...
Xem nhiều nhất