tương nhưng thực chất những sản phẩm mà ông nhập khẩu đều là những thứ sô cô la và bánh quy chất lượng thấp, toàn đồ ăn vặt rẻ tiền. Ông được biết đến như một nhà nhập khẩu bánh kẹo phương Tây nhưng suốt thời thơ ấu của mình ông chưa bao giờ cho tôi ăn một chiếc kẹo nào của công ty mình.
Chúng tôi sống rất thanh đạm. Quần áo, thức ăn, thậm chí sách vở, đồ dùng học tập của tôi đều mua tại Nhật, cấp một, tôi không đi học trường quốc tế mà học ở trường công lập. Mọi sinh hoạt phí của tôi đều được theo dõi sát sao, thậm chí mẹ tôi còn cho rằng bà thường không có đủ tiền chi tiêu trong nhà.
Việc ba tôi quyết định ở lại Nhật Bản với mẹ con tôi chả có gì to tát. Chẳng qua là ông cũng không còn cách nào khác. Ông không muốn bỏ ra dù chỉ là một xu nếu thấy không cần thiết. Mà trong nhà tôi, người quyết định cái gì cần thiết, cái gì không cần thiết chính là ba tôi.
Chẳng hạn như việc ông giữ một cabin nhỏ trên nơi ở Gunma làm nơi nghỉ cuối tuần. Ông có sở thích câu cá và đây là nơi duy nhất ông chịu động chân động tay một chút. Bữa tôi nào cũng vậy, chúng tôi có thói quen ăn mòn bigos, nấu theo cách ông ưa thích. Bigos là món thịt hầm dân dã kiểu Ba Lan bao gôm bắp cải lên men, rau và thịt. Rất dễ nhận thấy rằng ngưòi mẹ Nhật Bản của tôi rất ghét nấu món này. Khi công việc kinh doanh của ba tôi thất bại khiến ông phải đem cả gia đình trở về Thụy Sĩ, nghe nói tối nào mẹ tôi cũng nấu cơm trắng làm cha tôi bực mình. Tôi ở lại Nhật Bản một mình nên không biết chắc chuyên này có thât hay không nhưng tôi ngờ đó là cách mẹ tôi trả thù cái món bigos - hay nói đúng là cái thói ích kỷ bốc mùi của ba tôi,
Mẹ tôi kể lại rằng trước kia bà từng làm việc cho công ty của ba tôi. Tôi thưòng chìm đắm trong những hình ảnh tưỏng tượng hết sức lãng mạn về một mối tình ngọt ngào đơm hoa kết trái giữa một ông chủ người nước ngoài trẻ tuổi và một cô gái bản địa, nhân viên công ty của ông, Nhưng trên thực tế thì mẹ tôi đã từng một lần kết hôn và khi cuộc hôn nhân trắc trở thì bà bỏ về quê ỏ Ibaraki, trò thành ngưòi giúp việc trong nhà của ba tôi và đó chính là nơi mà họ quen nhau.
Tôi những muốn hỏi ông ngoại tôi nhiều hơn về thời kỳ đó nhưng đã quá muộn. Ông ngoại giò đã già và lẫn, chẳng còn nhớ gì cả. Trong đầu ông, mẹ tôi vẫn còn sống, vẫn là đứa con gái nhỏ dễ thương đang học cấp hai, ba tôi, em gái tôi và thậm chí cả tôi nữa khồng hề tồn tại.
Ba tôi là người châu Âu da trắng và có thể nói ông là một người nhỏ con. Ông không có gì đặc biệt hâp dẫn nhưng cũng không xấu. Một người Nhật hẳn sẽ khó phân biệt ba tôi giữa đám đông trên một đưòng phố ở châu Âu. Cũng như đối vớii ngưòi da trắng, tất cả người
Những người nhìn thấy Yuriko trước tiên thưòng choáng váng trước vẻ mê hồn của con bé. Nhưng dần dần, cái nhan sắc hoàn hảo của con bé bắt đầu gây khó chịu, chẳng bao lâu người ta sẽ cảm thấy sự hiện diện của con bé với cái vẻ đẹp không tì vết của nó khiến cho họ cảm thấy bất ổn. Nếu bạn nghĩ tôi quá lời, lần tới tôi sẽ mang ảnh nó cho bạn xem. Suốt cuộc đời mình, tôi cũng có cảm giác như vậy về con bé, ngay cả khi tôi là chị nó. Tôi cũng nghĩ là bạn sẽ đồng ý với tôi.
Tôi thưòng có Ý nghĩ thế này: Có phải mẹ tôi chết vì đã sinh ra một con yêu quái như Yuriko? Có gì đáng sợ hơn việc hai ngưòi nhan sắc tầm thưòng lại sinh ra một mỹ nhân đẹp ngoài sức tưởng tượng như thế? Người Nhật có câu chuyện thần thoại về một cái diêu sinh ra một con chim ó. Nhưng Yuriko không phải là một con ó. Con bé không có được sự thông minh và gan dạ vốn là biểu tượng của loài chim này. Nó cũng không phải là đứa mưu mô hay độc ác. Nó chỉ đơn giản có một khuôn mặt đẹp tới ma quái. Và điều đó hẳn đã khiến mẹ tôi không ngừng lo lắng, khi nghĩ tđi những đường nét châu Á tầm thường của bà. Điing vậy, chính tôi cũng cảm thấy bất an vì điều này.
Vì chả biết là may hay rủi nhưng chỉ cần liếc qua cũng thấỵ ngay là tôi có nét lai châu Á. Có lẽ đó là lý do tại sao mọi người thích khuôn mặt của tôi. Nó chỉ đủ tây khiến cho ngưòi Nhật cầm thấy thích thú và đủ phương Đông để quyến rũ ngưòi nước ngoài. Hoặc là tôi cứ tự nghĩ thế. Thiên hạ rất buồn cưòi, những khuôn mặt không hoàn hảo thì lại được cho là hấp dẫn và có tính cách. Nhưng khuôn mặt của Yuriko thì lại khiến người ta sợ hãi. Mọi người đều phản ứng giống nhau khi nhìn thấy khuôn mặt của con bé cho dù là ở Nhật hay ở nước ngoài. Yuriko luôn là đứa nổi bật giữa đám đông, mặc dù chúng tôi là hai chị em và chỉ cách nhau có một tuổi. Chuyện này thật lạ lùng, không đúng sao? Sự biến đổi gen thật là bất thường, chả có quy củ gì. Hay con bé là một hiện tượng đột biến gen? Có lẽ đây chính là lý do tại sao tôi hay tưởng tượng ra những đứa trẻ giả định của mình mỗi khi quan sát một ngưòi đàn ông.
Có thể bạn cũng đã biết tin này, rằng Yuriko đã mất cách đây hai năm. Bị kẻ xấu sát hại. Thi thể nửa kín nửa hở của nó được tìm thấy trong môt căn hộ rẻ tiền ở Shinjuku, Tokyo. Đầu tiên cảnh sát không biết kẻ sát nhân là ai. Ba tôi cũng không lấy làm buồn phiền khi nhận được tin này, thậm chí ông ta cũng chả buồn quay lại Nhật dù chỉ một lần. Tôi thấy xấu hổ khi phải nói rằng con gái Yuriko xinh đẹp thân yêu của ông sau này đã phải hành nghề gái điếm để kiếm sông. Một gái điếm mạt hạng.
Bạn cho rằng cái chết của Yuriko sẽ làm tôi ngạc nhiên, sửng sôt? Không hề. Rằng tôi căm thù kẻ đã sát hại nó? Cũng không. Giống như ba tôi, tôi cũng chả quan tâm tới việc đi tìm hiểu sự thật về cái chết
Cảm ơn vì đã giải quyết đơn đặt hàng của chúng tôi nhanh chóng và đã giao sách đúng hẹn. Tôi rất vui vì ở VN có một nhà sách online uy tín và làm việc với phong cách hiện đại phục vụ nhanh, giống ở nước ngoài.
Chúng tôi sẽ thường xuyên đặt sách và sử dụng dịch vụ của quý của hang, xin hãy luôn nâng cao chất lượng và phong cách phục vụ để quý cửa hàng luôn được người tiêu dùng tin tuong xếp hàng uy tín nhất Việt Nam.